Tổng Hợp

(chuyển ver) crush tuyệt vời nhất thế giới

Lee Jinyeong ngồi yên để cho chuyên viên trang điểm dặm lại. Đây là cảnh quay trước khi ngủ nên cô không cần trang điểm kỹ, chỉ cần nhấn lại mi và tô thêm chút son là ổn.

Chuyên viên trang điểm Linda vừa dặm lại cho cô vừa khen: “Làn da của chị Lee tốt thật đấy. Những người em từng trang điểm cho trước đó đều phải lau sạch lớp trang điểm đi rồi đắp mặt nạ dưỡng da mới khôi phục lại được.”

Nhưng Lee Jinyeong không cần. Làn da cô cực kỳ nhẵn nhụi. Trang điểm cả ngày trời cũng không đổ dầu ra là bao, thậm chí còn không cần trang điểm lại.

Nếu là bình thường, Lee Jinyeong nhất định sẽ quay sang cười với cô ấy rồi nói “Cảm ơn.”

Nhưng tâm trạng cô hôm nay không ổn. Nghe được khen mà cô chẳng phản ứng gì, tiếp tục lật kịch bản ra xem. Cảnh quay sắp tới là cảnh quay cưỡng bức duy nhất có trong bộ phim.

Nguyên nhân là do Nhiếp chính vương biết nữ chính có quan hệ lén lút với người đàn ông khác nên sinh lòng ghen tuông, ép hỏi không thành nên mới tạo thành cục diện như thế.

Thật ra, Lee Jinyeong tiến vào giới giải trí ba năm nhưng mãi không nổi tiếng là có một nguyên nhân nữa. Tuy cô không để tâm tới thù lao đóng phim và địa vị trong giới nhưng chỉ cần trong phim có cảnh hở hang quá mức hoặc mấy cái như cưỡng bức, giam lỏng là cô không nhận.

Trước khi nhận lời quay phim của đạo diễn Choi, cô cũng từng do dự nhưng sau đó vẫn gật đầu.

Cơ hội để hợp tác với Kim Taehyung không có nhiều. Nếu lần này cô để vuột mất cơ hội thì không biết còn có thêm cơ hội nào khác không.

Mấy ngày nay cô luôn xây dựng tâm lý cho bản thân.

Vốn tưởng mình có thể thản nhiên đối mặt nhưng tới phút chót Lee Jinyeong mới để lộ ra là bản thân khẩn trương. Loại khẩn trương hiếm gặp này làm cho cô đứng ngồi không yên, thậm chí cô còn nghĩ tới việc đá cửa bỏ chạy, đi tới một nơi thật xa.

Lim Soyeon đi theo cô đã ba năm, là người nhận ra cảm xúc của cô thay đổi nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Cô nàng cảm thấy khó hiểu. Trước kia, mỗi khi được diễn với Kim ảnh đế, chị Jinyeong luôn vui mừng kích động, sao hôm nay lại như muốn chạy trốn nhỉ? Cô nàng không hỏi ngay lập tức mà đợi tới khi Linda dặm lại lớp trang điểm xong, rời đi, mới hỏi: “Chị Jinyeong, chị sao thế? Chị cảm thấy trong người không thoải mái ạ?”

Lee Jinyeong ngơ ngác ngẩng đầu lên, lắc đầu khi nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt Lim Soyeon: “Chị không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.”

Mấy ngày nay, cô quay phim không ngừng nghỉ, tối đến lại thức chiến đấu với nhóm “Cô gái Taeyeong” nữa nên dù cơ thể có được làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi. Vì vậy, Lim Soyeon không nghi ngờ gì, rót cho cô một ly trà táo đỏ cẩu kỷ: “Hôm nay quay xong chị quay về ngủ luôn đi, đừng xem twitter nữa. Quầng thâm dưới mắt chị càng lúc càng rõ rồi đấy.”

“Ừm.”

Lee Jinyeong gật nhẹ, tiếp tục nhìn nội dung trong kịch bản.

Lời thoại trên giấy cô đã xem hơn chục lần, thậm chí còn xem luôn cả lời thoại của Kim Taehyung nữa. Lee Jinyeong nhắm chặt hai mắt lại, tay cầm kịch bản hơi dùng sức làm tờ giấy trở nên nhăn nhúm, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý.

Sẽ không sao đâu.

Người diễn với cô không phải ai khác mà là Kim Taehyung cô đã thích mười năm. Cô nhất định có thể quay tốt cảnh này.

**

Tại phim trường.

Từ trước tới nay, Choi Namdae luôn cố gắng làm cho từng thước phim đạt tới độ chân thật nhất có thể. Cảnh quay này là cảnh tối nên bọn họ chờ tới tối mới bắt đầu quay. Quay phim cả một ngày, giờ dù là diễn viên hay nhân viên đoàn làm phim cũng thấy mệt mỏi nhưng rất may là bọn họ biết năng lực của Lee Jinyeong và Kim Taehyung.
Khoảng thời gian trước, hai người tương tác với nhau khá tốt.

Ngoại trừ lần Kim Taehyung thất thần ra thì những lần khác đều một lần là qua. Mọi người không lo lắng nhiều, còn nghĩ cảnh này quay một lần là xong, bọn họ sẽ thu dọn đồ về nhà sớm.

Nhưng “một lần là qua” trong dự liệu không xuất hiện, ngược lại còn bị hô cắt liên tục.

“Cắt cắt cắt!”

Một cảnh mà ngừng tới tận mười mấy lần làm cho sắc mặt vốn dĩ đã khó coi của Choi Namdae càng trở nên nặng nề hơn. Ông ném mạnh bộ đàm lên trên bàn rồi mắng Lee Jinyeong không nể nang gì: “Cô làm sao đấy? Có đóng phim được không? Nếu không đóng được thì cút về cho tôi!”

Tuy nhân viên công tác không nói gì nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.

Bọn họ không ngờ là cảnh diễn này lại quá mức gian nan, thậm chí còn vừa vào đã bị hô ngừng, không kịp diễn phần sau.
Min Jiah xuất hiện trong đoàn làm phim đã khiến mọi người bàn tán sôi nổi, giờ tới Lee Jinyeong bị hô cắt liên tục làm cho tiếng bàn tán không dừng lại được.

“Nếu là chị Min, chắc chắn một lần là xong.”

“Đúng thế, không biết đạo diễn Choi nghĩ gì mà chọn cô ta. Rõ ràng chị Min là người thích hợp hơn.”

Tuy là bọn họ thấp giọng bàn luận nhưng có nhiều người nói nên Lee Jinyeong cũng nghe thấy. Hốc mắt cô đỏ lên. Không phải là vì lời trào phúng của bọn họ mà là vì biết bản thân không vượt qua nổi.

Không chỉ làm chậm tiến độ của đoàn làm phim mà còn làm lãng phí thời gian của bọn họ.

Da Lee Jinyeong vốn trắng, giờ lại còn trắng bệch. Ngay cả màu môi cô cũng trở nên nhợt nhạt. Cô đứng ở giữa trường quay, cúi đầu xin lỗi mọi người: “Xin lỗi ạ. Xin lỗi mọi người.”
Tiến vào đoàn làm phim đã được mấy tháng, tính cách Lee Jinyeong tốt nên những nhân viên công tác từng tiếp xúc với cô đều rất thích cô. Những lời bọn họ vừa nói chỉ là do tức quá thôi, nghe cô xin lỗi thì bọn họ chẳng nói gì nữa.

Xem thêm :  Những ông bố tồi Part I

Nhưng bầu không khí nơi đây vẫn rất căng thẳng.

Kim Taehyung ngồi trên giường, quần áo trên người anh hơi lộn xộn. Thậm chí, phần ngực lộ ra còn có mấy vết thương do cô gái nhỏ kia để lại. Đây là dấu vết chứng minh cho việc cô gái nhỏ vừa giãy dụa ở dưới người anh.

Hôm nay, cảm xúc của cô gái nhỏ không ổn lắm.

Phải nói là từ khi bắt đầu cảnh quay, cảm xúc của cô đã không ổn. Lúc đầu anh còn nghĩ là cô khẩn trương do đây là lần đầu tiên quay cảnh thân mật nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản.

Mấy người đứng ở xa xa chỉ có thể thấy được cơ thể cô cứng đờ còn anh ở gần lại thấy được toàn bộ cảm xúc của cô.
Vào khoảnh khắc anh cúi đầu nhìn cô, anh có thể thấy được trong mắt cô là sự sợ hãi không thể xóa nhòa. Giống như cô đã mất hết hi vọng, rơi vào bóng tối vô tận, cả người rơi xuống đáy vực sâu thẳm.

Mới nãy, cô gái nhỏ run rẩy, điên cuồng giãy giụa, môi đỏ mấp máy bật không ra hơi mấy chữ “không cần”…

Kim Taehyung nhíu mày, cánh tay hơi thu lại trong bộ đồ ngủ bằng gấm.

Lúc này, chẳng một ai nói gì, ngay cả Choi Namdae cũng chỉ đen mặt ngồi ở trên ghế. Có mỗi Lee Jinyeong đứng giữa phim trường là không ngừng cúi đầu nói lời xin lỗi.

Từ chỗ Kim Taehyung nhìn qua chỉ thấy được bóng lưng của cô, gầy yếu, nhỏ bé tới đáng thương. Tuy không nhìn thấy được mặt cô nhưng từ giọng điệu cũng cảm nhận được giờ phút này cô rất bất lực.

Nếu là trước kia, bị NG* nhiều như này, anh sẽ không thèm quan tâm tới đối phương là ai mà trở mặt luôn. Lúc nào khó ở có khi còn độc mồm độc miệng nói thêm vài câu. Có điều, không biết vì sao, khi đứng trước cô gái nhỏ này, anh luôn vô cùng kiên nhẫn.
NG: viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng

Nguồn: internet

Anh không nói gì, đi tới bên cạnh Lee Jinyeong mới quay sang nói với Choi Namdae: “Tạm dừng quay một lúc đi, tôi ra bên ngoài nói chuyện với cô ấy.”

Giờ Choi Namdae không còn cách nào khác, nghe thế cũng chỉ gật đầu mà không nói gì. Ông hút một hơi thuốc rồi phất tay, nói: “Nghỉ ngơi nửa tiếng.”

Những nhân viên công tác khác tản ra làm chuyện của mình. Cần uống nước thì uống nước, muốn hút thuốc thì hút thuốc. Kim Taehyung nhìn Lee Jinyeong, hờ hững nói: “Em đi ra đây với tôi.”
Lee Jinyeong không biết anh muốn làm gì nhưng từ trước tới nay cô luôn nghe lời Kim Taehyung nên thấy anh nhấc chân rời đi cũng đi theo ra ngoài.

Vừa bước ra bên ngoài liền bắt gặp Min Jiah quay về đây.

Mới nãy Min Jiah có điện thoại nên tìm một chỗ cách phim trường không xa để nhận cuộc gọi. Vì vậy, trong phim trường xảy ra chuyện gì cô ta biết hết. Thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, cô ta cười, chào hỏi: “Kim Taehyung, Lee Jinyeong, hai người…”

Còn chưa nói xong, Kim Taehyung đã đi lướt qua cô ta.

Lee Jinyeong còn đang mải suy nghĩ xem có phải Kim Taehyung tức giận không nên thấy Min Jiah chỉ vội chào một tiếng “chị Min” rồi rời khỏi.

Nụ cười trên mặt Min Jiah cứng đờ. Nhìn theo tới tận khi hai người bước vào phòng nghỉ, cô ta vẫn không dời ánh mắt đi.

**

Tại phòng nghỉ.

Kim Taehyung ngồi xuống sofa, gõ nhẹ tay lên thành ghế, vắt chéo hai chân nhìn Lee Jinyeong đang đứng trước mặt, hỏi: “Có biết sao tôi gọi em ra đây không?”
Trước đây, mỗi khi ở chung với Kim Taehyung, anh luôn dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe nên giờ đổi thành lạnh như băng làm hốc mắt Lee Jinyeong đỏ lên. Cô cúi người xin lỗi: “Xin lỗi anh, thầy Cố. Là tôi sai, tôi làm chậm tiến độ của đoàn làm phim, làm lãng phí thời gian của mọi người…”

“Anh, anh mắng tôi đi.”

Cô xin lỗi liên tục một lúc lâu nên giờ giọng hơi khàn khàn.

Vốn Kim Taehyung định trưng bản mặt thối ra dạy dỗ vài câu nhưng nhìn cô thế này lại không nỡ, bất đắc dĩ xoa mi tâm: “Cô gái nhỏ, em xin lỗi tới nghiện rồi hả? Ngẩng đầu lên, em muốn làm chim cút à?”

Tiếng xin lỗi dừng lại, anh nhìn cô, chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Ngồi đi.”

Lee Jinyeong không dám không nghe theo lời anh, ngồi xuống. Nhưng cô không ngẩng đầu lên, cả người co rúm lại.

Anh không vội nói chuyện, chỉ đưa nước và khăn giấy qua cho cô. Đợi cô uống nước và lau khô nước mắt rồi mới hỏi: “Em sợ như thế là do tôi làm em không thoải mái à?”
“Không phải!”

Lee Jinyeong vội nói: “Là tôi, vấn đề là ở tôi.”

Thấy cô gái nhỏ trả lời một cách cẩn trọng, giọng Kim Taehyung trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Nếu đã như thế thì vì sao em không dám nhìn tôi?”

Giọng nói Kim Taehyung quanh quẩn bên tai, trầm thấp, dịu dàng mà gợi cảm.

Lee Jinyeong nắm chặt chai nước trong tay. Cô không muốn ngẩng đầu, không muốn Kim Taehyung nhìn thấy bộ dạng yếu đuối và hoảng sợ của cô. Nhưng Kim Taehyung đã nói vậy, cô không thể không ngẩng đầu lên.

Ánh đèn trong phòng nghỉ không sáng lắm.

Đôi mắt còn vương chút nước mắt làm cô không thể nhìn rõ Kim Taehyung giống như bình thường. Hàng lông mi khẽ run, đôi môi mím chặt. Cô còn sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo mà ngẩng lên nhìn anh.

Kim Taehyung ngồi dựa vào ghế sofa nhìn Lee Jinyeong. Anh không tiến sát tới mà vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhìn cô không chớp mắt, hỏi: “Cô gái nhỏ, em có tin tôi không?”
Lee Jinyeong muốn hỏi anh định làm gì.

Nhưng nhìn vào anh, cô không thể phản kháng được gì, nhẹ giọng đáp: “Tin.”

Trong phòng hóa trang.Lee Jinyeong ngồi yên để cho chuyên viên trang điểm dặm lại. Đây là cảnh quay trước khi ngủ nên cô không cần trang điểm kỹ, chỉ cần nhấn lại mi và tô thêm chút son là ổn.Chuyên viên trang điểm Linda vừa dặm lại cho cô vừa khen: “Làn da của chị Lee tốt thật đấy. Những người em từng trang điểm cho trước đó đều phải lau sạch lớp trang điểm đi rồi đắp mặt nạ dưỡng da mới khôi phục lại được.”Nhưng Lee Jinyeong không cần. Làn da cô cực kỳ nhẵn nhụi. Trang điểm cả ngày trời cũng không đổ dầu ra là bao, thậm chí còn không cần trang điểm lại.Nếu là bình thường, Lee Jinyeong nhất định sẽ quay sang cười với cô ấy rồi nói “Cảm ơn.”Nhưng tâm trạng cô hôm nay không ổn. Nghe được khen mà cô chẳng phản ứng gì, tiếp tục lật kịch bản ra xem. Cảnh quay sắp tới là cảnh quay cưỡng bức duy nhất có trong bộ phim.Nguyên nhân là do Nhiếp chính vương biết nữ chính có quan hệ lén lút với người đàn ông khác nên sinh lòng ghen tuông, ép hỏi không thành nên mới tạo thành cục diện như thế.Thật ra, Lee Jinyeong tiến vào giới giải trí ba năm nhưng mãi không nổi tiếng là có một nguyên nhân nữa. Tuy cô không để tâm tới thù lao đóng phim và địa vị trong giới nhưng chỉ cần trong phim có cảnh hở hang quá mức hoặc mấy cái như cưỡng bức, giam lỏng là cô không nhận.Trước khi nhận lời quay phim của đạo diễn Choi, cô cũng từng do dự nhưng sau đó vẫn gật đầu.Cơ hội để hợp tác với Kim Taehyung không có nhiều. Nếu lần này cô để vuột mất cơ hội thì không biết còn có thêm cơ hội nào khác không.Mấy ngày nay cô luôn xây dựng tâm lý cho bản thân.Vốn tưởng mình có thể thản nhiên đối mặt nhưng tới phút chót Lee Jinyeong mới để lộ ra là bản thân khẩn trương. Loại khẩn trương hiếm gặp này làm cho cô đứng ngồi không yên, thậm chí cô còn nghĩ tới việc đá cửa bỏ chạy, đi tới một nơi thật xa.Lim Soyeon đi theo cô đã ba năm, là người nhận ra cảm xúc của cô thay đổi nhanh hơn bất kỳ ai khác.Cô nàng cảm thấy khó hiểu. Trước kia, mỗi khi được diễn với Kim ảnh đế, chị Jinyeong luôn vui mừng kích động, sao hôm nay lại như muốn chạy trốn nhỉ? Cô nàng không hỏi ngay lập tức mà đợi tới khi Linda dặm lại lớp trang điểm xong, rời đi, mới hỏi: “Chị Jinyeong, chị sao thế? Chị cảm thấy trong người không thoải mái ạ?”Lee Jinyeong ngơ ngác ngẩng đầu lên, lắc đầu khi nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt Lim Soyeon: “Chị không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.”Mấy ngày nay, cô quay phim không ngừng nghỉ, tối đến lại thức chiến đấu với nhóm “Cô gái Taeyeong” nữa nên dù cơ thể có được làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi. Vì vậy, Lim Soyeon không nghi ngờ gì, rót cho cô một ly trà táo đỏ cẩu kỷ: “Hôm nay quay xong chị quay về ngủ luôn đi, đừng xem twitter nữa. Quầng thâm dưới mắt chị càng lúc càng rõ rồi đấy.””Ừm.”Lee Jinyeong gật nhẹ, tiếp tục nhìn nội dung trong kịch bản.Lời thoại trên giấy cô đã xem hơn chục lần, thậm chí còn xem luôn cả lời thoại của Kim Taehyung nữa. Lee Jinyeong nhắm chặt hai mắt lại, tay cầm kịch bản hơi dùng sức làm tờ giấy trở nên nhăn nhúm, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý.Sẽ không sao đâu.Người diễn với cô không phải ai khác mà là Kim Taehyung cô đã thích mười năm. Cô nhất định có thể quay tốt cảnh này.**Tại phim trường.Từ trước tới nay, Choi Namdae luôn cố gắng làm cho từng thước phim đạt tới độ chân thật nhất có thể. Cảnh quay này là cảnh tối nên bọn họ chờ tới tối mới bắt đầu quay. Quay phim cả một ngày, giờ dù là diễn viên hay nhân viên đoàn làm phim cũng thấy mệt mỏi nhưng rất may là bọn họ biết năng lực của Lee Jinyeong và Kim Taehyung.Khoảng thời gian trước, hai người tương tác với nhau khá tốt.Ngoại trừ lần Kim Taehyung thất thần ra thì những lần khác đều một lần là qua. Mọi người không lo lắng nhiều, còn nghĩ cảnh này quay một lần là xong, bọn họ sẽ thu dọn đồ về nhà sớm.Nhưng “một lần là qua” trong dự liệu không xuất hiện, ngược lại còn bị hô cắt liên tục.”Cắt cắt cắt!”Một cảnh mà ngừng tới tận mười mấy lần làm cho sắc mặt vốn dĩ đã khó coi của Choi Namdae càng trở nên nặng nề hơn. Ông ném mạnh bộ đàm lên trên bàn rồi mắng Lee Jinyeong không nể nang gì: “Cô làm sao đấy? Có đóng phim được không? Nếu không đóng được thì cút về cho tôi!”Tuy nhân viên công tác không nói gì nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.Bọn họ không ngờ là cảnh diễn này lại quá mức gian nan, thậm chí còn vừa vào đã bị hô ngừng, không kịp diễn phần sau.Min Jiah xuất hiện trong đoàn làm phim đã khiến mọi người bàn tán sôi nổi, giờ tới Lee Jinyeong bị hô cắt liên tục làm cho tiếng bàn tán không dừng lại được.”Nếu là chị Min, chắc chắn một lần là xong.””Đúng thế, không biết đạo diễn Choi nghĩ gì mà chọn cô ta. Rõ ràng chị Min là người thích hợp hơn.”…Tuy là bọn họ thấp giọng bàn luận nhưng có nhiều người nói nên Lee Jinyeong cũng nghe thấy. Hốc mắt cô đỏ lên. Không phải là vì lời trào phúng của bọn họ mà là vì biết bản thân không vượt qua nổi.Không chỉ làm chậm tiến độ của đoàn làm phim mà còn làm lãng phí thời gian của bọn họ.Da Lee Jinyeong vốn trắng, giờ lại còn trắng bệch. Ngay cả màu môi cô cũng trở nên nhợt nhạt. Cô đứng ở giữa trường quay, cúi đầu xin lỗi mọi người: “Xin lỗi ạ. Xin lỗi mọi người.”Tiến vào đoàn làm phim đã được mấy tháng, tính cách Lee Jinyeong tốt nên những nhân viên công tác từng tiếp xúc với cô đều rất thích cô. Những lời bọn họ vừa nói chỉ là do tức quá thôi, nghe cô xin lỗi thì bọn họ chẳng nói gì nữa.Nhưng bầu không khí nơi đây vẫn rất căng thẳng.Kim Taehyung ngồi trên giường, quần áo trên người anh hơi lộn xộn. Thậm chí, phần ngực lộ ra còn có mấy vết thương do cô gái nhỏ kia để lại. Đây là dấu vết chứng minh cho việc cô gái nhỏ vừa giãy dụa ở dưới người anh.Hôm nay, cảm xúc của cô gái nhỏ không ổn lắm.Phải nói là từ khi bắt đầu cảnh quay, cảm xúc của cô đã không ổn. Lúc đầu anh còn nghĩ là cô khẩn trương do đây là lần đầu tiên quay cảnh thân mật nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản.Mấy người đứng ở xa xa chỉ có thể thấy được cơ thể cô cứng đờ còn anh ở gần lại thấy được toàn bộ cảm xúc của cô.Vào khoảnh khắc anh cúi đầu nhìn cô, anh có thể thấy được trong mắt cô là sự sợ hãi không thể xóa nhòa. Giống như cô đã mất hết hi vọng, rơi vào bóng tối vô tận, cả người rơi xuống đáy vực sâu thẳm.Mới nãy, cô gái nhỏ run rẩy, điên cuồng giãy giụa, môi đỏ mấp máy bật không ra hơi mấy chữ “không cần”…Kim Taehyung nhíu mày, cánh tay hơi thu lại trong bộ đồ ngủ bằng gấm.Lúc này, chẳng một ai nói gì, ngay cả Choi Namdae cũng chỉ đen mặt ngồi ở trên ghế. Có mỗi Lee Jinyeong đứng giữa phim trường là không ngừng cúi đầu nói lời xin lỗi.Từ chỗ Kim Taehyung nhìn qua chỉ thấy được bóng lưng của cô, gầy yếu, nhỏ bé tới đáng thương. Tuy không nhìn thấy được mặt cô nhưng từ giọng điệu cũng cảm nhận được giờ phút này cô rất bất lực.Nếu là trước kia, bị NG* nhiều như này, anh sẽ không thèm quan tâm tới đối phương là ai mà trở mặt luôn. Lúc nào khó ở có khi còn độc mồm độc miệng nói thêm vài câu. Có điều, không biết vì sao, khi đứng trước cô gái nhỏ này, anh luôn vô cùng kiên nhẫn.: viết tắt của từ no good hoặc not good.có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượngNguồn: internetAnh không nói gì, đi tới bên cạnh Lee Jinyeong mới quay sang nói với Choi Namdae: “Tạm dừng quay một lúc đi, tôi ra bên ngoài nói chuyện với cô ấy.”Giờ Choi Namdae không còn cách nào khác, nghe thế cũng chỉ gật đầu mà không nói gì. Ông hút một hơi thuốc rồi phất tay, nói: “Nghỉ ngơi nửa tiếng.”Những nhân viên công tác khác tản ra làm chuyện của mình. Cần uống nước thì uống nước, muốn hút thuốc thì hút thuốc. Kim Taehyung nhìn Lee Jinyeong, hờ hững nói: “Em đi ra đây với tôi.”Lee Jinyeong không biết anh muốn làm gì nhưng từ trước tới nay cô luôn nghe lời Kim Taehyung nên thấy anh nhấc chân rời đi cũng đi theo ra ngoài.Vừa bước ra bên ngoài liền bắt gặp Min Jiah quay về đây.Mới nãy Min Jiah có điện thoại nên tìm một chỗ cách phim trường không xa để nhận cuộc gọi. Vì vậy, trong phim trường xảy ra chuyện gì cô ta biết hết. Thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, cô ta cười, chào hỏi: “Kim Taehyung, Lee Jinyeong, hai người…”Còn chưa nói xong, Kim Taehyung đã đi lướt qua cô ta.Lee Jinyeong còn đang mải suy nghĩ xem có phải Kim Taehyung tức giận không nên thấy Min Jiah chỉ vội chào một tiếng “chị Min” rồi rời khỏi.Nụ cười trên mặt Min Jiah cứng đờ. Nhìn theo tới tận khi hai người bước vào phòng nghỉ, cô ta vẫn không dời ánh mắt đi.**Tại phòng nghỉ.Kim Taehyung ngồi xuống sofa, gõ nhẹ tay lên thành ghế, vắt chéo hai chân nhìn Lee Jinyeong đang đứng trước mặt, hỏi: “Có biết sao tôi gọi em ra đây không?”Trước đây, mỗi khi ở chung với Kim Taehyung, anh luôn dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe nên giờ đổi thành lạnh như băng làm hốc mắt Lee Jinyeong đỏ lên. Cô cúi người xin lỗi: “Xin lỗi anh, thầy Cố. Là tôi sai, tôi làm chậm tiến độ của đoàn làm phim, làm lãng phí thời gian của mọi người…””Anh, anh mắng tôi đi.”Cô xin lỗi liên tục một lúc lâu nên giờ giọng hơi khàn khàn.Vốn Kim Taehyung định trưng bản mặt thối ra dạy dỗ vài câu nhưng nhìn cô thế này lại không nỡ, bất đắc dĩ xoa mi tâm: “Cô gái nhỏ, em xin lỗi tới nghiện rồi hả? Ngẩng đầu lên, em muốn làm chim cút à?”Tiếng xin lỗi dừng lại, anh nhìn cô, chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Ngồi đi.”Lee Jinyeong không dám không nghe theo lời anh, ngồi xuống. Nhưng cô không ngẩng đầu lên, cả người co rúm lại.Anh không vội nói chuyện, chỉ đưa nước và khăn giấy qua cho cô. Đợi cô uống nước và lau khô nước mắt rồi mới hỏi: “Em sợ như thế là do tôi làm em không thoải mái à?””Không phải!”Lee Jinyeong vội nói: “Là tôi, vấn đề là ở tôi.”Thấy cô gái nhỏ trả lời một cách cẩn trọng, giọng Kim Taehyung trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Nếu đã như thế thì vì sao em không dám nhìn tôi?”Giọng nói Kim Taehyung quanh quẩn bên tai, trầm thấp, dịu dàng mà gợi cảm.Lee Jinyeong nắm chặt chai nước trong tay. Cô không muốn ngẩng đầu, không muốn Kim Taehyung nhìn thấy bộ dạng yếu đuối và hoảng sợ của cô. Nhưng Kim Taehyung đã nói vậy, cô không thể không ngẩng đầu lên.Ánh đèn trong phòng nghỉ không sáng lắm.Đôi mắt còn vương chút nước mắt làm cô không thể nhìn rõ Kim Taehyung giống như bình thường. Hàng lông mi khẽ run, đôi môi mím chặt. Cô còn sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo mà ngẩng lên nhìn anh.Kim Taehyung ngồi dựa vào ghế sofa nhìn Lee Jinyeong. Anh không tiến sát tới mà vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhìn cô không chớp mắt, hỏi: “Cô gái nhỏ, em có tin tôi không?”Lee Jinyeong muốn hỏi anh định làm gì.Nhưng nhìn vào anh, cô không thể phản kháng được gì, nhẹ giọng đáp: “Tin.”

Xem thêm :  Giải mã sinh ngày 16 tháng 5 là cung gì ? tháng 5 mệnh gì? sinh ngày 16


CRUSH TUYỆT NHẤT THẾ GIỚI _ chương 1-10


CRUSH TUYỆT NHẤT THẾ GIỚI
Tác giả:Tống Gia Đào Hoa
Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị, Điền Văn
vắn án:
Là một fan biết yêu thương thần tượng, cô biết Cố Húc ghét nhất là dính vào scandal. Mỗi lần có người gán ghép nữ minh tinh Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc với nhau, cô đều dùng tài khoản phụ lên weibo phủ nhận tam liên. Dù thầm mến Cố Húc từ rất lâu rồi nhưng Nguyễn Tinh Trầm biết Cố Húc ghét nhất là dính vào scandal…
Mãi cho tới một hôm, Cố Húc nhẹ giọng tỏ tình với cô. Cô cảm thấy thật không thể tưởng tượng được.
Thiếu nữ yêu thầm đã thành sự thật, hay là nói từ thầm mến chuyển sang yêu công khai.
sacus_audio truyện_ngon_tinh_đô_thị_điền_văn CRUSH_TUYỆT_NHẤT_THẾ_GIỚI

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp

Related Articles

Back to top button