Tổng Hợp

Tiểu thuyết – trà sữa – doãn thiên ly

Bấm để xem

Tám giờ sáng, tiệm trà trường Z.

Ngọc Thiên uể oải leo lên cái ghế cao ở dãy bàn hướng ra sân trường quen thuộc, quăng cái cặp nặng trĩu sang cái ghế bên trong, rồi trườn mình xuống mặt bàn.

– Chị Thuỷ, cho em ba bánh mì que với một cốc trà tắc cỡ to đi ạ, em đói lắm rồi.

– Từ từ nha, chờ chị chút.

Giờ này đa số học sinh trường Z đều đang học chính khóa, nên tiệm trà rất vắng, Ngọc Thiên là khách hàng đầu tiên trong ngày và cũng là khách hàng duy nhất của quán vào thời điểm đó. Vì đã thi xong học kì và nó cần nhiều thời gian hơn để chuẩn bị hồ sơ du học, cũng như việc nó không có nhu cầu cần chú trọng vào kì thi tốt nghiệp, nên đợt này nó được giảm tải việc học chính khóa để có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Tuy nó không phải học sinh duy nhất được đặc cách, nhưng với kiểu làm việc dễ phân tán tư tưởng và dễ ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài của nó, thư viện hay các phòng tự học đông đúc học sinh tầm này không phải là nơi lý tưởng để nó làm việc hiệu quả.

Ngọc Thiên chán chường, mở Macbook lên, trượt trượt vài cái giết thời gian. Đã một tuần trôi qua rồi mà trong đầu nó vẫn chưa có ý tưởng gì, nữa là kế hoạch để viết bài luận.

– Đồ của em nè, ăn đi cho tỉnh. – Chị Giang Thuỷ bưng đồ ăn ra ngoài, đặt vào cái khoảng trống được tạo ra khi Ngọc Thiên dẹp máy tính sang một bên.

Nó với lấy cái bánh mì que, cắn một miếng. Một tay cầm bánh mì, một tay cầm chuột, vừa đọc vừa tua thật nhanh nội dung trên màn hình, trông vô cùng gấp gáp.

– Sao, công tác chuẩn bị đoàn tụ với anh trai đến đâu rồi? Anh ta không giúp được gì cho em tôi sao?

Chị Giang Thuỷ kéo cái ghế bên cạnh ra, tiện ngồi hỏi thăm tình hình. Đằng nào giờ này cái tiệm cũng chẳng có ai, chị chỉ có mỗi nó để bắt chuyện.

Một chút thông tin ngoài lề, Giang Thuỷ từng là cựu học sinh trường Z, bạn cùng bàn cũ với Nhất Thiên, anh trai Ngọc Thiên. Anh là một người đa tài, chuẩn mẫu người con trai vạn người mê trong truyền thuyết, hơn nữa Ngọc Thiên và đám bạn của nó cũng là khách quen tiệm này, nên không phải tự nhiên hai chị em lại thân với nhau như vậy. Chị Giang Thuỷ nay đã tốt nghiệp chuyên ngành Quản trị kinh doanh của trường đại học Kinh tế, hiện chị đang lên kế hoạch mở một chuỗi tiệm trà sữa riêng cho mình trên quy mô toàn quốc. Bạn chung bàn thì chung luôn lý tưởng, chị cũng như anh Nhất Thiên, chị luôn thích chơi lớn và sẽ không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, nhưng để bơi một cách an toàn giữa biển lớn thì chị phải chuẩn bị cho mình một hành trang với nhiều kỹ năng nhất có thể. Không phải tự nhiên trường cao trung Z có một tiệm trà được mở giữa sân trường, nhưng chẳng hiểu may rủi thế nào chị lại “ăn vạ” thành công hiệu trưởng Lam cho vị trí quản lý tiệm trà này. Trong quá trình làm việc, chị vừa kiểm kê doanh số vừa phục vụ tiệm cùng các anh chị nhân viên khác, đối với chị càng nhiều trải nghiệm sẽ càng nhiều kinh nghiệm, việc bồi đắp dày dặn kinh nghiệm sẽ thuận lợi hơn cho chị trong công cuộc khởi nghiệp của chị sau này.

– Dạ vâng, cái cảm giác có tất cả nhưng thiếu bài luận nó cứ cú thế nào ấy ạ – Ngọc Thiên tỏ vẻ mệt mỏi vì vật vã với bài luận suốt mấy tuần nay. – Còn lão Thiên thì khỏi nhắc chị ạ, em chán lắm. Quan tâm đến vợ chứ quan tâm gì đến em đâu chị.

– Chán bạn ghê cơ. – chị Giang Thuỷ lắc đầu ngán ngẩm – Mới ngày nào còn trêu nhau có bạn thân khác giới rồi thì khỏi cần người yêu, chị còn không nghĩ Nhất Thiên sẽ quay xe sớm như vậy luôn ấy. Thế em gặp bao giờ chưa, có duyệt chị dâu tương lai của em không?

– Thỉnh thoảng em có gặp qua Facetime, chị ấy tên Emylia, trông cũng xinh với thân thiện lắm, còn bảo em gọi là Emma cho thân mật và hứa dẫn em đi mua quần áo khi em sang đó nữa – Ngọc Thiên nhấp một ngụm trà, cười – Mỗi tội em chưa gặp chị ấy ngoài đời bao giờ, nhất định sang đó em sẽ phải được diện kiến chị ấy một lần. Nói thế thôi chứ chị ấy cũng không đỉnh bằng chị Thuỷ của em đâu.

Chị Giang Thuỷ cười.

– Đúng là em Nhất Thiên, chỉ tâng bốc người khác là giỏi.

Ngọc Thiên ngồi bên cạnh cười trừ. Không hiểu mẹ nó đẻ kiểu gì, mà đi đâu nó cũng được người ta bảo rất giống anh trai, mà toàn giống cái tốt không giống toàn lây mấy nét xấu mới đau. Rồi nó tiếp tục vừa ăn sáng, vừa lướt máy tính tìm tư liệu.

Chị Giang Thuỷ cũng rời khỏi ghế, qua các bàn khác dọn dẹp qua trước khi đám bè lũ học sinh kéo xuống vào giờ ra chơi sắp tới. Ngọc Thiên vẫn tập trung vào công việc của mình, cái cần tìm thì mãi nó không tìm được, màn hình thì hơi tí là quảng cáo, không thì toàn mấy thứ đâu đâu. Nó bất lực, vò đầu bứt tai một lúc, trong đầu không ngừng tự hỏi sao mấy anh chị tiền bối có thể viết ra những bài luận trơn tru chỉ trong một thời gian ngắn mà chẳng mấy hao tốn công lực, còn nó thì bị “ngải luận” quật hết ngày này qua ngày khác, nhiều khi nó chán chỉ muốn bỏ quách đi cho xong, thà tung tiền đăng ký bừa nguyện vọng ở một trường đại học quốc tế nào đấy rồi xét học bạ còn hơn.

Trước mặt nó bây giờ chỉ còn một bản thảo trắng tinh trên phần mềm Word, với một con trỏ chuột màu đen đang nhấp nháy. Ngọc Thiên đã thực sự bất lực với công cuộc tìm kiếm tư liệu, đành thử chiêu cuối, tắt hết mọi thể loại trang tham khảo rồi nhìn vào trang giấy trắng xem có gì lướt qua trong đầu không, vì những ý nghĩ tình cờ thường sẽ là những ý tưởng hiện lên trong khoảnh khắc “xuất thần”, người ta thường gọi là sự lựa chọn hay nhất. Nhưng xem ra cách này lại phản tác dụng đối với nó, càng nhìn mắt nó càng muốn díp vào chứ não nó thì đã nhăn thêm được tí nào đâu.

Xem thêm :  Hướng dẫn bóc tách khối lượng công trình dân dụng

*Word:

Khung cảnh dần trở nên yên ắng. Phá tan sự căng thẳng, chị Giang Thuỷ hoàn thành công việc của mình, trở lại quầy cất đồ rồi đến gần Ngọc Thiên.

– Nếu chị nhớ không lầm thì hồi trước, mỗi buổi sáng ở căng tin trường luôn có một anh chàng tên Hồ Than Thở xuất hiện và ngồi vò đầu bứt tai, gần như giờ ra chơi nào anh ta cũng gọi chị xuống thở than vì mãi không có ý tưởng để viết bài luận để bổ sung vào hồ sơ du học, cứ nơm nớp lo không sang được bên đó. Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn đỗ, giờ nhìn em chị lại càng liên tưởng tới anh chàng đó.

Cái gì cơ, nó nghe không lầm đó chứ? Một người tài sắc vẹn toàn như anh trai nó mà cũng có ngày phải đau đầu vì thứ của nợ này sao?

– Chị cũng chưa làm việc ở mảng này bao giờ nên chị không hiểu rõ lắm. Nhưng chị nghĩ chắc em chưa tìm được đề tài phù hợp thôi. Cái này chắc phải chịu khó suy nghĩ một lúc đấy, cố lên em.

– Dạ vâng, em vẫn đang cố mà mãi chẳng được làm được gì ý. – Ngọc Thiên vẫn bất lực nhìn màn hình – Lần trước lão có Facetime với em xong bảo bài luận dễ lắm, lão chỉ làm trong có một ngày thôi à. Hôm nay nghe chị kể em mới biết chân tướng, đến khi sang được bên đó nhất định em sẽ cho lão biết tay.

Chị Giang Thuỷ cười, nhìn Ngọc Thiên rồi lại hướng về màn hình máy tính.

– Thế cố lên nhé, hoàn thành càng nhanh cơ hội dằn mặt càng cao! – Chị nháy mắt, rồi quay trở lại quầy.

* * *

Nữa tiếng sau.

– Chị Thuỷ ơi còn trà gừng không ạ? Cho em một cốc cho ấm bụng chị ơi.

– Đợi chị chút nha.

Một giọng nam trầm vang lên từ phía ngoài, mỗi lúc lại vọng vào tiện trà một gần. Theo bản năng công việc, chị Giang Thuỷ thưa một tiếng rồi nhanh nhẹn chạy ra quầy hàng.

Một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ ra chơi cơ mà, sao giờ này vẫn có người vào nhỉ? Ngọc Thiên nghe thấy giọng quen quen cũng quay ra, tò mò muốn biết người đó là ai. Đó là một cậu con trai dáng cao cao, áo vest màu xanh đen choàng hờ trên vai, đống tóc nâu chải chuốt gọn gàng cùng cặp kính màu bạc nổi bật trên khuôn mặt điển trai sáng sủa, tay xách một chiếc túi đen. Đặc biệt, chiếc áo vest cậu đang choàng trên vai cũng thuộc dạng đặc biệt, cả trường chỉ có bốn đến năm người có được chiếc áo đó. Tưởng ai, hóa ra là Kiều Gia Bảo, tên oan gia đáng ghét khiến nó lần nào gặp cũng chỉ muốn đấm cho vài nhát, không thể lẫn vào đâu được.

Thật ra, chiếc áo vest vừa rồi là đồng phục riêng của ban quản trị Hội đồng học sinh trường Z, tập hợp một nhóm học sinh được coi là “con cưng” của các giáo viên, cán bộ công nhân viên nhà trường. Họ là những trợ thủ đắc lực, những người tiên phong trong mọi hoạt động tập thể và sự kiện của trường. Cả nhóm bạn của nó chỉ có một mình Cẩn Mai mang danh uỷ viên của Hội đồng học sinh thì cũng đủ ngầu rồi, nhưng vẫn chưa là gì so với những người được diện trên mình chiếc vest hiếm kia, bởi những người có chiếc áo đó là thành viên của ban quản trị Hội đồng, những người không chỉ có thành tích học tập siêu khủng mà còn siêu năng nổ và có khả năng lãnh đạo siêu đỉnh để làm chủ mọi sự kiện lớn nhỏ. Hơn nữa, Gia Bảo lại là Hội trưởng hội học sinh trường Z, lại là con trai của hiệu trưởng Lam, bảng vàng thành tích thì chẳng cần bàn đến, cộng thêm cái mã khá đẹp trai, khủng từ hoàn cảnh lẫn gia thế như vậy thì cũng chẳng lạ gì khi cậu bất đắc dĩ trở thành mẫu người con trai lý tưởng của khá nhiều em gái trong trường và luôn dễ dàng để nhận ra ở mọi nơi trong trường.

Cho dù cậu có là mối quan tâm của bao nhiêu đối tượng đi chăng nữa, nhưng giữa một kẻ quy tắc như Gia Bảo và một kẻ nổi loạn như Ngọc Thiên, lại chẳng khác nào chó với mèo, không lần nào gặp nhau là cả hai không có chuyện. Đối với nó, Gia Bảo chỉ là một tên oan gia phiền phức, rảnh rỗi sinh nông nỗi cộng thêm vài chút ảo tưởng, cứ lần nào gặp nhau thì cũng phải gây chuyện với nhau, đến mức cảnh cậu và nó cùng nhau quét lá dưới sân trường bất đắc dĩ trở thành cảnh tượng thường nhật sau mỗi giờ tan học của trường Z. Từ ngày gặp Gia Bảo, cuộc đời Ngọc Thiên cứ như đảo lộn hết cả lên, nhưng điều đó vô hình chung lại là đà thúc đẩy cực mạnh cho ước muốn xuất ngoại của nó, để nó còn tống khứ tên Trời đánh này ra khỏi cuộc đời mình càng sớm càng tốt.

Cảm giác như có người đang nhìn mình, cậu con trai quay về phía người đó. Người đó cũng theo bản năng của con người khi bị phát giác, cuống cuồng quay về phía màn hình Macbook. Ngọc Thiên thực sự thấy ngại, bộ dạng khó coi hơn bao giờ hết, nhưng thôi, thà như vậy còn hơn là để người ta phát hiện, cảm giác này còn khó tả hơn nhiều.

– Sao thế? Đang nhìn dở cơ mà, sao không nhìn tiếp đi?

Ngọc Thiên vừa mới quay vào màn hình Macbook còn chưa kịp hoàn hồn, một hơi ấm nóng phả vào gáy nó, khiến nó rợn cả người, theo phản xạ quay phắt ra đằng sau. Thôi xong, cái cảnh tượng “ánh mắt ta chạm nhau” đã thực sự diễn ra, chẳng biết từ khi nào Gia Bảo đã đứng sau lưng nó, dáng hơi thủ, hai tay chống vào hai bên nơi nó ngồi, nên khi Ngọc Thiên quay ra, nó chắc chắn không thể nào tránh được cái nhìn của tên ma xui quỷ khiến này.

– Tránh ra. – Ngọc Thiên gằn giọng, cắn môi tỏ vẻ gắt gỏng.

– Nghĩ gì thế? Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà. – Ánh mắt Gia Bảo tỏ vẻ thách thức.

– Lần nào gặp cũng phải châm chọc nhau cậu mới chịu được à? – Ngọc Thiên trừng mắt đáp trả.

– Thế vừa rồi ai nhìn ai trước nhỉ? – Ánh mắt Gia Bảo ngày càng xoáy sâu vào Ngọc Thiên, khoảng cách giữa hai khuôn mặt có vẻ thu hẹp.

Ngọc Thiên lúc này đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn. Tuy nhiên, một người tỉnh táo và ghét phiền toái như nó có thể nhận thức được tên dở người trước mặt mình không phải dạng vừa, cộng thêm nếu xảy ra chuyện gì với tên đó thì chắc chắn nó sẽ không được yên, nên nó vô tư quay người đúng một trăm tám mươi độ về phía màn hình Macbook, để lại cho nam thần của mọi em gái trường Z một chữ “QUÊ” to đùng trước mặt. Nó cần làm việc của mình, không rảnh để nó gây sự.

Xem thêm :  Tháng 5 nên đi du lịch ở đâu là tuyệt vời nhất cho du khách Việt

Nãy còn mải gây hấn khiến Ngọc Thiên đứt mạch suy nghĩ, giờ nó cũng quên mất nó định làm gì, đành bất lực rủa thầm tên Trời đánh kia trong đầu. Còn con người nãy vừa thấy dáng vẻ đầy thách thức của nó lập tức trở thành khốn đốn giờ cũng thầm hả hê trong bụng. Cậu tiện tay lôi ra chiếc ghế bên cạnh, ngồi lên.

– Sao, vẫn chưa định nộp bài luận cho mẹ tôi à? Mẹ tôi chờ lâu lắm rồi đấy.

– Không phải việc của mình đừng xía vào. – Ngọc Thiên gằn giọng

Gia Bảo tiện tay với một cái bút gần đó của Ngọc Thiên, xoay xoay mấy vòng. Ngọc Thiên trước giờ rất ghét bị người khác tự tiện đụng vào đồ của mình, giờ cũng chán chả buồn nói, nó cứ cắm mặt nhìn thẳng vào màn hình máy tính.

Bầu không khí im lặng cứ thế tiếp diễn trong khoảng hai mươi phút. Một người vừa nhâm nhi cốc trà gừng vừa xoay bút, một người cắm mặt vào trang tài liệu trắng, có lẽ đây là một trong những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi trong lịch sử của mối quan hệ giữa Ngọc Thiên và Gia Bảo. Nhưng Gia Bảo lại là một tên rất dễ ngứa ngáy chân tay, cậu lên tiếng phá tan sự im ắng:

– Rồi cậu cứ nhìn mãi cái file Word thế kia, đã có chữ nào chạy trong đầu cậu chưa?

– Tôi cũng đang tự hỏi khi cứ mỗi một lúc cậu lại phá đám như vậy đấy.

Ngọc Thiên đã bất lực thì chớ, giờ lại còn phải chạm mặt tên điên này, sức chịu đựng của nó dường như đã vượt quá giới hạn. Nó bất lực, chuẩn bị đóng sập màn hình Macbook, thì một bàn tay khác chen vào giữa, ngăn màn hình chạm xuống bàn phím bóng loáng.

– Cô em còn non lắm.

Nói rồi, Gia Bảo chẳng cần đợi chính chủ lên tiếng đã vội vàng bê Macbook về phía mình, nhanh nhẹn đóng luôn file Word. Đã thế lại còn giương giọng giễu cợt:

– Viết bài luận du học, mà không một tư liệu tham khảo bên cạnh, tôi cũng chịu cậu.

Giờ thì chữ “QUÊ” trên mặt nam thần vừa nãy đã chuyển sang bản mặt nó, nó thực sự không biết làm gì ngoài việc đờ đẫn nhìn tay Gia Bảo thoăn thoắt vừa gõ bàn phím, vừa di chuột chuyển hết tab này đến tab khác. Trên màn hình của nó hiện giờ có khoảng năm sáu tab cùng hiện ra đồng thời, dù nó có nhiều việc đến mấy, nó cũng chưa bao giờ cần đến một số lượng cổng thông tin lớn đến mức này.

*tab:

– Ra đây mà nhìn cho rõ này. – Gia Bảo phóng to một tab gần đó – Đây là trang web của một trường NYU, tôi mở tạm vậy cho cậu dễ hình dung thôi, nếu bí ý tưởng thì cậu có thể tham khảo một trong số các prompts trên này, nó sẽ giúp cậu trong việc lên chủ đề cho bài luận.

*prompts:

*NYU:

Ngọc Thiên còn đờ đẫn mắt dán vào màn hình, gật đầu trong vô thức.

– Phần prompts thì tôi lấy ví dụ vậy thôi, mỗi trường sẽ có một yêu cầu riêng, tốt nhất cậu nên vào trang web của trường mà cậu muốn học sau này để xem trên đó thì sẽ rõ hơn, muốn rõ hơn nữa thì bật Google dịch, nhưng tôi nghĩ cậu cũng không ngu dốt đến mức đấy đâu.

– Ừm, nói tiếp đi.

Ngọc Thiên lúc này cũng ngờ ngợ, Gia Bảo nghe vậy liền gật đầu một cái, chuyển sang một tab mới.

– Còn ở đây, cậu sẽ tìm được một số gợi ý để xây dựng bài luận sau khi đã tìm được chủ đề phù hợp. Cậu không cần cũng chẳng sao, nhưng tôi khá chắc khả năng cao rằng thể loại luận như này cậu sẽ không biết bắt đầu từ đâu, nên vẫn để lại cái này cho cậu.

– Web này thì sẽ giúp cậu thực hiện quy trình từ A đến Á. Bình thường mình sẽ dùng Word hoặc Google Tài Liệu để nộp bài tập, nhưng cái này sẽ hơn ở chỗ, nó sẽ tự động soát lỗi chính tả, đồng thời giúp cậu chia lại bố cục, chỉnh sửa lại câu cú cho hợp lý. Cái này quan trọng, không chỉ dùng cho bài luận này mà sau này cậu chắc chắn sẽ có khá nhiều công việc giấy tờ khác nữa, cậu biết tính tôi cẩn thận thế nào mà vẫn phải phụ thuộc vào web này, cậu cũng nên lưu lại đi.

– Này là nơi để cậu tham khảo bài luận mẫu từ các anh chị du học sinh khóa trên, học hỏi tí kinh nghiệm cũng tốt hơn đấy.

* * *v.. v..

Ngọc Thiên lúc này chỉ biết bất động, vừa nhìn Gia Bảo múa chuột trên màn hình vừa không để lọt một chữ nào lời cậu nói. Không ngờ cũng có ngày một người nó luôn muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời mình lại trở thành cứu tinh của chính cuộc đời nó.

– Sương sương vậy thôi. Mấy web phụ như từ điển, ghi chú nhanh.. chắc cậu cũng biết thừa rồi nên tôi không cần phí nước bọt đâu. Quan trọng là ý tưởng, và văn phong vẫn là ở cậu, mấy web này chỉ có khả năng hỗ trợ thôi. Chủ đề gì thì tùy cậu, nhưng cứ lấy cái nào càng gần gũi với mình càng tốt, đừng lấy gì cao xa quá, rồi không biết triển khai thì dở. Cậu hiểu không?

Ngọc Thiên gật một cái. Gia Bảo nói xong, cậu chuyển Macbook về phía Ngọc Thiên, rồi nhấp một ngụm trà gừng. Nói liến thoắng từ nãy đến giờ, không khát mới là lạ.

– Hiểu rồi thì tự làm đi. – Rồi cậu lôi ra một cái máy tính khác trong túi của mình – Tôi đến đây cũng không phải không có việc, giờ thì làm việc đi và đừng gây phiền phức nữa.

Nó vừa nghĩ tích cực được một lúc, giờ tên đáng ghét này lại buông câu phiền phức, khiến nó có muốn cũng không kìm nổi tá hỏa. Câu này đáng ra phải là nó phải nói với cậu thì đúng hơn.

– Cậu có vẻ thích tự vả nhỉ?

Nó cũng chẳng phải dạng vừa, đã không cảm ơn cậu được một câu lại còn phỉ nguyên câu kia vào mặt cậu, chẳng đúng chút nào với thái độ của người được giúp với người giúp đỡ. Nhưng cậu cũng có việc cần làm, dù sao cậu cũng gặp nhiều thể loại học sinh ngỗ ngược rồi, nên cũng chẳng thèm chấp.

– Kệ tôi.

Nói rồi, mỗi người lại tiếp tục công việc của mình, bầu không khí im lặng lại tiếp tục bao trùm cả tiệm trà trường Z.

Xem thêm :  Hiện Thanh Căn Lề Trong Word 2013, 2016 Đơn Giản, Cách Hiện Thị Ruler (Thanh Căn Chỉnh Lề)

* * *

Sáu giờ chiều.

Sau khi được Gia Bảo giúp đỡ, Ngọc Thiên tuy vẫn chưa tìm được ý tưởng chính cho bài nhưng cũng hòm hòm hình dung ra được bố cục và cách triển khai bài luận. Dù sao thì nó cũng trút được kha khá gánh nặng về bài luận, yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Hạn nộp luận cũng chưa quá gấp, nó sẽ tự thưởng cho bản thân mình một buổi chiều nghỉ ngơi.

Chiều nay nó có cuộc hẹn ở một tiệm Yi He Tang gần trường cùng nhóm bạn của nó. Quán trà sữa này cũng từng là quán quen của cả nhóm, hiện tại đang có chương trình giảm giá cỡ lớn vào thứ Tư hàng tuần, mà tuần đầu tiên của chương trình luôn là khoảng thời gian có nhiều ưu đãi nhất, tội gì chúng nó không tranh thủ.

Ngọc Thiên đặt đồ xong xuôi, lên tầng hai của quán tìm chỗ ngồi như đã hẹn. Vừa lên gần đến nơi đã thấy nhóm bạn của nó ngồi lù lù, đông đủ ở đó, nó nhanh chân chạy ra:

– Á à, bọn mày đi mảnh không chờ tao. – Ngọc Thiên tỏ vẻ phụng phịu.

– Mày cứ nói thế nào, bọn tao nào dám giấu diếm chị đại Ngọc Thiên cái gì. – Lệ Giang tiếp nối bằng giọng điệu thảo mai không kém người mở lời – Chỉ là bọn tao không dám chen ngang buổi hẹn của chị đại và nam thần ở tiệm trà thôi.

– Tao đã nói rồi. Oan gia với chả ngõ hẹp, nhìn biểu hiện của bọn mày trên trường, chị đây cũng hơi nghi nghi rồi. Cưng không chối được đâu – Cẩn Mai cũng nhanh nhảu hùa theo.

Tưởng buổi chiều bên lũ này sẽ giúp nó tịnh tâm sau một ngày phiền phức với tên Gia Bảo thần kinh, ai ngờ chưa kịp yên vị nó đã bị chính chị em của mình lôi tên đáng ghét kia ra để “hội đồng lỗ tai”. Nó ngồi xuống, tỏ vẻ giận dỗi:

– Rồi bọn mày có phải bạn tao không thế? Đã nói bao nhiêu lần là bọn tao không đội trời chung rồi mà – Ngọc Thiên đập bàn – Chẳng qua tao có việc cần nhờ, nên cậu ta tiện ngồi đó thôi. Hẹn hò cái con khỉ.

Thấy bộ dạng sồn sồn của nó, Diễm Ái cũng tiếp lời:

– Đó đó chị em thấy chưa. Đã ai nói có gì đâu mà đã sồn sồn lên rồi. Chán chị Ngọc Thiên.

– Mà tại sao lại là “bọn tao” chứ không phải “tao và nó” nhỉ? Mà bình thường Ngọc Thiên nhà ta có chết cũng đâu dám nhờ Gia Bảo giúp, mà tự dưng lần này lại có việc nhờ người ta nhỉ? Bổn cung cũng thấy lạ à nhen. – Tuệ Di cũng góp gió.

– Thôi nào, tha em đi các chị, em xin đấy. – Ngọc Thiên bị dồn từ tứ phía, chẳng biết làm gì ngoài cười khổ.

Ngồi đùa với nhau được một lúc, trà sữa đã được đem tới, đủ năm cốc cho năm đứa. Sau một ngày học dài, đứa nào đứa nấy cũng mệt mỏi và rất cần nạp năng lượng, dừng đùa nhau và cụm ly, bắt đầu vào việc.

– Mà từ ngày tiệm trà trong trường mở cửa, mình cũng ít ra đây hơn nhỉ? – Lệ Giang mở chủ đề mới.

Cả nhóm gật đầu công nhận. Diễm Ái tiếp tục câu chuyện:

– Ừm, hình như lần đầu chúng ta hẹn nhau cũng là ở quán này ha?

– Ờ ha mày nhắc mới nhớ – Tuệ Di hoài niệm – Đợt cả nhóm mình gặp nhau lần đầu cũng vào khoảng tầm này ba năm trước nhỉ?

– Tầm đó mình cũng mới ôn thi xong, đợt thi vào trường mình cũng căng, y chang đợt thi tốt nghiệp sắp tới vậy. – Cẩn Mai tiếp lời – Tao nhớ mang máng, hồi đó tao gặp Diễm Ái trong nhóm ôn thi vào trường Z, rồi cũng quen luôn cả Lệ Giang, hồi đó hai đứa mày học cùng cấp hai phải không nhỉ?

– Ừm – Diễm Ái gật đầu – Rồi đến hôm thi thật tao ngồi sau Tuệ Di, rồi trước giờ thi bọn tao có nói chuyện với nhau một lúc, thành ra hợp cạ rồi thành trợ thủ ngay hôm thi đó luôn. Sau giờ thi Ngọc Thiên có chạy sang soát kết quả với Tuệ Di, tao có đi cùng Di nên thành ra tao cũng quen luôn con Thiên.

– Nhắc tới cũng nhớ ghê. – Lệ Giang – Rồi cơ duyên thế nào cả năm đứa cùng đỗ, nhưng tao với Diễm Ái lại văng xuống A9, còn ba đứa mày thì đoàn tụ với nhau. Hình như cũng từ đó mà cái kèo trà sữa năm đó sinh ra đúng không nhỉ?

Bạn bè Ngọc Thiên đều đã lên tiếng hết, giờ chỉ còn mình nó:

– Đúng vậy ha. Mới ngày nào, giờ đã ba năm trôi qua rồi. Ngày đó còn cụm ly mừng khởi đầu tốt đẹp, giờ đã sắp đường ai nấy đi rồi, tính ra tình chị em mình cũng bền ra phết ấy chứ.

Cả nhóm cùng nhìn nhau mỉm cười, ôn lại những kỉ niệm đẹp. Đối với mỗi đứa trong nhóm, cùng là một chiều tháng Sáu, nhưng lại đánh dấu hai mốc kỉ niệm khác nhau. Một tháng Sáu với những bước đầu chập chững trên chặng đường tình bạn, một tháng Sáu để nhìn lại những mốc cờ đã cắm, những chặng đường cả nhóm đã đi cùng nhau, dù lớn hay nhỏ nhưng mỗi kỉ niệm đều khắc sâu trong trái tim mỗi đứa, góp kết nên trái tình bạn ngọt ngào. Cái tình bạn ba năm ấy, không dài cũng không ngắn, nhưng đã vô hình chung trở thành một mảnh ghép không thể thiếu trong bức tranh thanh xuân chúng nó, cùng chúng nó vấp ngã, trưởng thành.

Ngọc Thiên suy nghĩ một lúc, bỗng nhớ tới lời dặn của Gia Bảo lúc sáng. Nó chợt nhận ra một chân lý, những điều giúp bản thân nó nổi bật hơn chẳng phải gì xa lạ, chính là những điều gần gũi nhất, dù vô hình hay hữu hình, nhưng vẫn luôn hiện hữu bên cạnh nó, cùng nó lớn lên và phát triển bản thân, thúc đẩy nó trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Không nghĩ nhiều nữa, cuối cùng nó cũng tìm được chủ đề cho bài luận của mình. Nó cũng phải thừa nhận, lần này nó thực sự phải biết ơn tên Kiều Gia Bảo đáng ghét kia rồi.


Trà Sữa Bóng Đêm Ở Circle K Có Gì Hot ?? | Mỏ Khoét Hải Phòng | #Shorts


Trà Sữa Bóng Đêm Ở Circle K Có Gì Hot ?? | Mỏ Khoét Hải Phòng | Shorts
➥ Kênh Youtube chính thức : http://bit.ly/mokhoethaiphong
➥ Link Tiktok: https://www.tiktok.com/@mokhoethaiphong
➥ Facebook fanpage : https://www.facebook.com/mokhoethaiphong
➥ Instagram: https://www.instagram.com/mokhoethaiphong​​
/
© Bản quyền thuộc về Mỏ Khoét Hải Phòng
© Copyright by Mỏ Khoét Hải Phòng
☞ Do not Reup
mokhoethaiphong ​​​ food​​ foodblogger​​ foodreview

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Tổng Hợp

Related Articles

Back to top button